Monday, November 01, 2010

Hoài


Jan 10, 2010

Một sáng vào đông. Em cười lí lách khi thấy anh so vai trong chiếc áo khoác mỏng giữa trời đông xứ Bắc. Sẽ không sao đâu anh, chút gió lạnh đầu mùa đó mà. Để em nắm tay anh nhé, cho chút hơi ấm truyền qua. Và em sẽ dẫn anh đi qua những ký ức tuổi thơ em Hà Nội.

Con phố già với thành xiêu vách đổ. Là những năm tháng học trò em đạp xe buổi sớm đến trường. Là những sáng tinh sương em lặng người nghe mùi hương bưởi từ phía bên kia bờ tường dài dần len lỏi vào trong đám bụi nước nhỏ li ti. Một cơn mưa không nhìn thấy. Chỉ ướt. Cuối con đường này đây, rồi em sẽ dẫn anh đi tới con ngõ nhỏ có chiếc cổng sắt sơn màu han gỉ rêu phong. Để cùng ngồi dưới tán cây lá lòe xòe tim tím những nụ hoa khế và lại xuýt xoa bên bát cháo sườn thơm phức. Bà cụ già bán hàng quà sáng tóc bạc trắng thời gian, cười mỏm mẻm vì những chiếc túi mỏng lép kẹp vài tờ giấy bạc của lũ học trò nên bao giờ cũng múc thêm cho nhiều hơn chút ít.
Mắt anh hồ nghi. Bao năm rồi mà thành quách vẫn phủ bạt nằm chờ cho thời gian mối mọt ăn mòn thế này sao em? Chiếc cổng sắt cũ giờ đã được thay bằng lớp cửa kính loang loáng phản chiếu nụ cười em héo hắt.
Đường xưa giờ đã khác nhiều rồi mà anh!

Rồi em nắm tay anh đi về lại nơi mái trường thâm nghiêm nằm bên hồ Gươm lộng gió. Là sân trường này đây anh, nơi chúng em truyền tay nhau bức thư làm quen tinh khôi tà áo trắng. Là nơi em len lén nhận gói xôi thơm mùi gạo mới và ấm áp tình bạn thủa học trò. Anh nghe không, vẳng trong không gian là những tiếng cười trong hơn cả nắng sớm mai.
Miệng anh ấp úng. Em này, đâu rồi khoảng sân trường rộng với những tán cây xà cừ che mát cả một thời em cắp sách đến trường? Bước nhè nhẹ thôi em, bởi anh nghe thấy tiếng cót két của đám mọt già vẫn ngày đêm cần mẫn gặm nhấm những bậc thang gỗ ốm yếu dẫn lên căn phòng nơi cuối hành lang em học.
Em cúi mặt di di mãi đôi bàn chân trên chiếc lá vàng nào rụng rơi không nói.
Trường xưa giờ đã khác nhiều rồi mà anh!

Em im lặng ngồi sau xe để anh chở em qua con phố với lác đác vài gốc hoa sữa trong một bài hát nào xa xôi. Nhìn theo tay em anh nhé. Anh sẽ thấy nơi góc phố khuất là bờ hiên một chiều mưa của nhiều năm về trước, nơi hai đứa bạn hỉ hả vì tìm thấy chỗ trú chân cho khỏi ướt chiếc băng hình ca nhạc yêu thích vừa lùng tìm mua được. Áp chặt chiếc đĩa nhạc vào ngực, em thấy giá rét của cơn mưa dừng chân lại ngay trước ánh mắt rạng ngời hạnh phúc của bạn nhỏ em ngày nào.
Anh gõ đầu em khe khẽ. Em ngốc của anh giờ chỉ cách cả kho tàng âm nhạc khắp nơi trên thế giới bằng một phím gõ máy tính mà thôi.

Mắt em nhuộm màu chiều, chân líu ríu theo anh về lại quãng thời gian của hai mươi mấy năm trước đây em sống. Là sáng mùa hè mát lành gió mới em chạy ra xem khóm hoa nhài đã xòe nụ đêm qua. Là trưa mùa thu hanh hao nắng em ngồi ghi đông xe đạp theo cha đi đổi tem phiếu lấy can dầu khét mùi khói đốt. Là chiều đông trèo cây hái trộm những nụ táo bé liu xiu vừa kịp nhú để rồi bị đuổi bắt chạy quên cả đôi dép nhựa mới mẹ mua. Là đêm xuân lũ nhóc chúng em hú hét cười giòn tan theo tiếng pháo cối nổ đì đoàng xanh đêm Hà Nội.
Là gì nữa, anh biết không? Là một thời thật khác với những ngày này, anh ạ!