Monday, November 01, 2010

Last day


Aug 22, 2010

Cuối giờ hôm nay ở lại muộn hơn thường ngày. Check lại hòm mail, lượt lại vài thư mục cá nhân để copy lại những thứ cần thiết. Thế là đã bắt đầu thu gom đồ đạc. Thế là đã bắt đầu thấm cái nỗi buồn của một kẻ sắp rời xa nơi chốn mình vẫn đi về trong 4 năm vừa rồi. Thật lạ là ngay kể cả với những điều mình luôn muốn sớm được từ bỏ thì khi sắp rời xa, cái cảm giác hụt hẫng vẫn trào lên trong lòng.

Này nhé, chỉ qua hết ngày mai thôi, nếu có muốn tạt qua chút ban trưa mà rủ vài người đồng nghiệp cũ đi cà phê cà pháo thì cũng chẳng thể xông thẳng vào building và bấm choách cái thang máy để đưa mình lên thẳng tầng lầu nữa. Đành ngậm ngùi bấm điện thoại rồi ngồi đợi ở tiền sảnh như mấy người khách lạ vẫn làm. Mà mình thì biết tỏng cái thói quen của lũ này rồi. Từ lúc bắt đầu "tớ xuống ngay đây" đến úc thang máy kính kong mở ra thì dài cả thiên niên kỉ.

Và rồi sẽ chẳng còn bao giời phải bực mình vì cái tòa nhà ki bo ngắt hệ thống đèn điện khu Toilet khi kim giờ chỉ đúng vào số 7 nữa. Chào nhé, sẽ chẳng còn những khi ngó ra ngoài cửa kính thấy hai hàng cột đèn được bật sáng mà phát hoảng. Rồi cuống cuồng chạy ra tri hô tất cả những kẻ điên rồ vẫn còn ngồi lại cống hiến cho cái lũ tư bản bóc lột sức lao động rằng thì mà là có ai trót dại uống nhiều nước thì nhanh nhanh lên, không thì xin mời đi giải quyết nhu cầu trong bóng tối mịt mờ. Mình bình thường chẳng sợ ma, thế mà có lần cũng đứng tim khi lom khom bên ngoài soi đèn điện thoại cho đồng bọn ở trong "trút bầu tâm sự". Cái ánh sáng yếu ớt từ chiếc mobil lởm hắt một vệt nhợt nhạt lên tấm gương rộng chỗ bồn rửa tay đã khiến máu đông cứng lại khi thấy cánh cửa ra vào chầm chậm mở ra mà mãi chẳng có ai xuất hiện. Rồi thì một cái đầu lòa xòa tóc thò vào. Hét lên một tiếng hãi hùng. Tiếng ri rỉ róc rách từ bên trong im bặt. Tiếng cái đầu vừa thò vào run run "ai đấy, ma ah?". Tiếng đứa đang cầm điện thoại ngắt quãng như hụt hơi "không phải ma đâu. Nhưng mà tớ léo đứng soi điện thoại nữa đâu". Có tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi tiếng ri rỉ róc rách bên trong lại tiếp tục nốt đoạn cao trào. =)). Lần đó, có 2 đứa quên không rửa tay còn một đứa thì đấm bụng, thót một vài cơ quan nhịn về nhà giải quyết. =))

May nhất là không còn phải ngồi làm việc trong căn phòng làm việc ngập tràn ánh sáng này nữa. Phòng làm việc cửa kính to đùng, nhìn ra chỉ một màu xanh của cây lá choán hết tầm mắt. Ngay sát cửa sổ là mấy cành cây lòa xòa những chiếc lá mùa hè đã chuyển sang màu xanh đậm sau khi ăn no ánh sáng suốt cả một mùa nắng. Cảnh vật bên ngoài đổ nhào vào trong khuôn hình của cửa sổ, tạo thành một khung tranh theo nghệ thuật sắp đặt kì dị. Những cành cây chắc mập vươn mãi lên từ tấm thân gỗ loang lổ đốm đen và xám nhờ theo những hướng không xác định rồi đột ngột bị cắt củn lủn do phong trào "phòng chống mưa bão", để lộ cả thớ thịt gỗ trắng ngà đã dần chuyển thâm xì trông tội tội. Vào một ngày cách đây không lâu lắm, khi ấy cuối mùa sấu, vẫn thường có những cơn gió đầu hạ nổi lên vô cớ giữa ban trưa im ả. Từ chỗ ngồi nhìn ra, bỗng thấy khung cửa kính như được sơn bằng thứ màu sắc kì ảo. Ấy là màu lá vàng. Như thể bọn lá đã bàn bạc từ trước, chỉ đợi đến ngày khi có thằng gió phong lưu lướt qua là lũ lượt nắm tay nhau nhảy tung ra khỏi các nhánh cây. Và thế là có một cơn mưa đầu hạ. Mưa lá vàng. Những đám lá xoay tít trong không gian rồi nhẹ nhàng đặt mình xuống nền đường bụi bặm. Nếu tính mỗi thời kì của màu lá là một cuộc đời thì hẳn cái đám lá xanh phải ghen tị nhiều lắm. Bởi chúng cả đời cứ yên lành mà gắn chặt với cành cây. Lá vàng yểu mệnh, độ dài cuộc đời chỉ được đo bằng cơn gió. Ấy vậy mà tràn ngập tự do. Và nào ai biết định mệnh có thể cuốn nó đi xa cái cây đến nhường nào.

Và rồi mùa hè đến thật, được điểm báo bằng những nhánh phượng đỏ rực có thể nhìn ngắm thật rõ khi phóng tầm mắt chênh chếch góc phải cửa kính. Thỉnh thoảng, tự cho mình cái trò nhí nhố đo thời gian bằng hoa phượng. Nghĩa là từ khi chỉ là chấm đỏ lập lòe thấp thoáng ẩn hiện sau tán lá xanh, đến khi đỏ ối cả góc trời, rồi lại tàn lụi đi lẫn vào màu nâu xỉn của đám ngói trường học thì mình đã đi từ lần oánh giá này chuẩn bị sang lần oánh giá khác :D. Giữa những ngày hè Hà Nội như một chảo rang khổng lồ, khung cửa kính đem lại một ảo giác thi vị về một mùa thu thật mát lành. Không biết bao lần bị sếp chửi can cái tội rền rĩ khen "trời hôm nay đẹp quá" khi sếp mồ hôi nhễ nhại ngồi điều hòa vẫn phải quạt nan phành phạch vì vừa đi ăn trưa ở ngoài về. Cái nắng nóng tuyệt nhiên bất lực khi cố gắng truyền đến một thông điệp ghê rợn về nhiệt độ nào đấy qua tấm kính. Dĩ nhiên, ấy là bởi có sự giúp sực nhiệt tình của điều hòa ro ro mát rượi cùng với màu xanh bao tỏa hết cả khung cửa sổ. Mình nghĩ rồi, qua ngày mai, mình sẽ đề nghị với phòng vật tư nên bịt kín cái cửa kính lại hoặc chí ít thì cũng dán thêm một lớp giấy che bớt cái màu xanh ngoài cửa sổ kia đi. Có thế thì cái đám nhân viên vốn đã ham chơi lười làm việc mới tập trung vào chuyên môn, mới tận tâm mà cống hiến cho tư bản được. Haizzzz.

00:27. Chỉ còn một ngày hôm nay. Và rồi sẽ bắt đầu ở một nơi nào đó thật khác. Nơi không có tấm kính rộng với cây lá xôn xao.