Monday, November 01, 2010

Hình như có con ma


Aug 25, 2010

Cả tầng có 5 văn phòng thì 2 cái, một rất to, một rất nhỏ đều vừa chuyển đi nơi khác, chỉ để lại một đống rác gồm tả pí lù những vật dụng không còn sử dụng được. Từ bên ngoài nhìn vào qua tấm cửa kính choán hết mặt tiền, những đồ vật bị bỏ lại nằm vất vưởng hiện lên lờ mờ nhờ chút ánh sáng hắt qua tấm rèm kéo hờ nơi cửa sổ hướng ra phía mặt đường. Một chiếc ghế mất hẳn phần tựa lưng ngã sấp trên nền nhà như một con gián đang cố gắng vẫy vùng lật lại người để bỏ trốn; vài cuộn dây điện bò ngổn ngang như những dây leo dại và vô số những mảnh gỗ, giấy vụn vương vãi khắp nơi. Hết thảy đều bị bỏ rơi, trông thảm hại như những kẻ bị đày vào quên lãng.

Điều đáng nói là thang máy nằm trực diện với cửa vào 2 văn phòng mà giờ được tạm coi là bị bỏ hoang, đang trong giai đoạn chờ kết quả tốt lành từ bộ phận Marketing & Sales của tòa nhà. Nói thế thì các bạn cũng hiểu ra là, muốn đi đến được văn phòng làm việc của mình, em ko sao tránh khỏi việc bị cái cảnh vật tăm tối kể trên đập vào mắt, ngày qua ngày. Và 2 văn phòng này được nối với 3 văn phòng còn lại bởi một hành lang.

Hành lang hẹp, tường hai bên sơn trắng toát khiến khi mới thoạt nhìn, người ta có thể bị ảo giác là nó được kéo dài ra mãi. Màu sắc đơn điệu ấy gợi lên cảm giác trống vắng, hệt như hành lang bệnh viện trong phim tình cảm sướt mướt của Hàn Quốc, nơi có những cô gái xinh xinh, hiền lành, tốt bụng, được đại gia yêu thương nhưng không may mắc phải những chứng bệnh nan y. Tịnh không có một âm thanh nào lọt vào suốt chiều dài của cái ống trắng sâu hun hút ấy. Chỉ có tiếng bước chân của chính mình đập khe khẽ trên lớp thảm trải sàn. Những điều trên, hàng ngày vốn chẳng gợi lên điều gì với một đứa vốn vô tư, hiền lành như em. Em nhìn chỉ để nhìn thôi, vì làm gì còn cách nào khác, những cũng chẳng ngợi gì. Cho đến một ngày. Ngày ấy, vâng, đúng rồi, là ngày hôm nay.



Hôm nay, em về muộn. Ngoài trời, những cơn gió vẫn rú lên từng chặp,từng chặp liên hồi. Xuyên qua màn mưa dày đặc, có thể thấy cây cối nghiêng ngả oằn mình chống lại cơn thịnh nộ của trời đất mang tên Mindulle. Thảng hoặc, vài tiếng sấm từ đâu đó vọng lại, âm oang trong không gian, to dần rồi tắt hẳn, kéo theo những tia sét nhì nhoằng lóe sáng xẻ ngang bầu trời vần vũ. Ngại giời mưa đường xa ướt áo, em ở lại, đang vào mấy forum tán phét thì đột nhiên thấy nick của bạn Chính Sờ nổi lên vàng chóe. Chẳng nói ra thì ai cũng biết, bạn Chính Sờ em, thân hình đẫy đà, là đại gia mới nổi lên sau đận World Cup vừa rồi. Nghe em than về thời tiết, bạn Chính Sờ đưa tay gõ bàn phím: "Anh bây giờ giàu rồi, giời mưa léo bao giờ anh phải làm việc.Từ sáng đến giờ anh nằm nhà uống bia, xem "Sex & the City" đón bão về." Đấy, là đại gia có khác, miệng lưỡi có gang có thép, đâu có như em. Ở đâu em cũng chỉ là đứa mang phận làm thuê; ở đâu em cũng chỉ là đứa nhăm nhe lướt web. Font chữ màn hình chát của em đổ bóng nhỏ xíu trước cái font chữ to đậm màu tím hoa cà của bạn Chinhs. Dạo này, trên TV em thấy các cô người mẫu chân dài hay trình diễn áo váy màu tím. Dạo này, trên cơ quan em thấy các chị chân không dài cũng hay giở tìm những trang catalouge có bộ sưu tập màu tím thủy chung. "Em chỉ là nhân viên gương mẫu thôi mà". Em rụt rè. "Mày làm việc vất vả thế mà lương chẳng được bao nhiêu... ở lại muộn làm gì...Ở lại muộn thế...có mà chơi với ma...".Từng chữ hiện ra, đứt đoạn, nối với nhau bằng thứ dự cảm lo sợ mơ hồ.



Bạn Chính Sờ bình thường vốn kiệm lời. Nghe giang hồ đồn khi mới sinh ra môi bạn mím chặt, đến khi bà đỡ phát mấy nhát vào m.ô.ng thì bạn mới bật lên vài tiếng" thiên thượng địa hạ, nhất ngã đả phong", đoạn lăn ra khóc, đến khi mẹ bạn cho bú sữa bạn mới chịu nguôi. Ấy vậy nên khi bạn Chinhs Sờ phát ngôn ra điều gì, bạn bè chúng em đều ghi nhớ tâm can, ngụ thầm ấy ắt hẳn đều là lời vàng ngọc, sẽ có lúc hữu dụng. Lại nhớ bạn Chinh Sờ vốn giang hồ dọc ngang một cõi, khắp cái box Du Lịch, chẳng ai là không biết đến tên, chẳng topic nào muốn nổi mà lại không nhờ đến bạn vào hắng giọng cho vài post. Đổ đèo đêm, xuyên rừng, băng suối trong mưa bão với bạn ư? E chỉ là chuyện vặt. Thủng săm giữa nơi hoang vu chỉ cây cối và tiếng côn trùng rỉ rả ư? Còn việc nào khó hơn không? Trót giành bia của các bạn nên phải dừng lại mà ngậm ngùi một mình đi giải quyết giữa đêm khuya trời không trăng không sao ư? Điều đấy, bạn vẫn thường làm. Chừng ấy thời gian cùng những hiểm nguy rình rập, tuyệt nhiên chưa bao giờ bạn nhắc đến cái loài cao quý vừa nhắc ở trên. Con Ma. Bởi vậy mà lần này em hoang mang vô cùng. Là sao, là sao?



Các văn phòng xung quanh hẳn mọi người đều đã về hết. Ngoài hành lang không một tiếng động. Trong văn phòng, chỉ còn tiếng em gõ bàn phím lách cách vang lên lạc lõng trong căn trong căn phòng lạnh đến co rúm người vì điều hòa được chỉnh nhiệt độ thấp. Và rồi, theo một phản xạ kỳ quặc, em nhớ đến phim Mirror. Đây là bộ phim mà em sợ nhất. (Các bạn cứ thử tưởng tượng đang oánh răng mà tự nhiên trong gương có con ma nó giơ hai ngón tay và say "hi" thì có chết đứng không?). Nhìn quanh không có cái gương nào treo trên tường nên em khá yên tâm, vội vã tắt máy rồi thu dọn đồ đạc nhanh chóng chuồn khỏi văn phòng. Nói thì chỉ một câu thế thôi chứ các bạn biết rồi đấy, có biết bao việc phải làm, có biết bao cái công tắc phải tắt khi bạn là người cuối cùng ra về nơi làm việc. Quãng thời gian lò dò đảo một vòng quanh văn phòng thực hiện những việc trên đủ để em hình dung đến các bộ phim cùng họ với Mirror mang tên "Kinh dị". Cứ mỗi khi một công tắc được bấm, một chiếc đèn tắt phụt, một gian phòng đột ngột bị bóng tối nuốt chửng là trước mắt em một bộ phim với những cảnh tượng rùng rợn lại hiện lên.

Và rồi, khi chỉ còn một chiếc công tắc cuối cùng thì điện thoại bàn bỗng nhiên đổ chuông réo rắt. Liếc nhanh lên chiếc đồng hồ treo trên tường, em tin chắc không thể có thằng khách hàng điên rồ nào còn gọi đến giờ này. Da đầu em căng lên, có thể cảm nhận được mồ hôi đang rịn ra từ chân tóc. Đột nhiên, theo phản xạ có điều kiện nào đấy, em bắt đầu thở thật khẽ, đứng im mắt ngó trân trân vào chiếc điện thoại đang nhấp nháy đèn báo đỏ cùng từng hồi chuông đổ dồn mỗi lúc một gấp gáp hơn. 1 phút trôi qua. Thêm 1 phút nữa trôi qua. Điện thoại vẫn kêu và em vẫn đứng im một chỗ. Hai phút ấy, đủ để em nhớ đến chuyện của bác gì bên hải ngoại họ Nguyễn tên Ngọc Ngạn, tự là Ngạn MC. Chuyện rằng, ông Thọ lái xe bus có người hành khách quen thuộc là cô gái tên Vân. Ông Thọ chết. Cô Vân sang Canada. Một lần khi "Ở nhà một mình" thì chuông điện thoại reo. Cô Vân nhấc máy. Tiếng người đàn ông khàn khàn văng vẳng như từ đâu đó xa xăm vọng về: "chào cô Vân. Tôi là Thọ đây". Đấy, hai phút nhưng số lượng hình ảnh lướt qua não bộ em là hơi bị nhiều. Nó vẫn kêu và em vẫn đứng nhìn. Và rồi, em quyết định: Nhấc nó lên. Thế nhưng đáp lại tiếng "Alo" của em chỉ là sự im lặng miên man. Em vẫn nghe và nó vẫn im lặng. Thêm một phút trôi qua. Rồi, thật nhanh, em dập máy và ù té chạy, suýt thì quên không dập khóa cửa.



Các văn phòng bên ngoài tối om không ánh điện, chỉ còn hành lang dài vẫn sáng quắc và trắng toát hai bên tường. Em rảo bước thật nhanh. Không, em chạy. Lần này thì thật sự là có ai đó đang kéo dài cái hành lang thêm ra mãi. Tiếng bước chân em vang lên, đập vào những mảng trắng bao quanh và dội ngược trở lại, hòa quyện cùng hơi thở sợ hãi gấp gáp tạo thành âm thanh rờn rợn nghe lạnh xương sống. Cuối cùng thì em cũng đã đến được cửa thang máy. Khung cảnh tối tăm của 2 văn phòng bị bỏ trống nằm phía sau lưng hiện lên nhợt nhạt nhờ ánh sáng từ hành lang hắt vào. Những đồ vật nằm vất vưởng bị bỏ rơi kia giờ đây được phản chiếu lờ mờ lên tấm kim loại sáng bóng làm cửa thang máy, tạo thành những hình thù méo mó kì quái trông thật ghê rợn. Trong đầu em, 1 sự lựa chọn đầy khó khăn được đưa ra: chạy cầu thang bộ hay tiếp tục đợi thang máy? Đúng lúc em chưa biết phải làm sao thì sau một tiếng "kính kong", tấm kim loại tách làm đôi, những hình thù kì quái dần tan biến. Chưa bao giờ em lại cảm thấy mong muốn có người đi cùng thang máy đến thế. Nhưng đáp trả lại sự mong đợi của em chỉ là một khoảng trống lấp đầy cái hộp kim loại hình chữ nhật đưa người ta lên và xuống theo phương thẳng đứng. Chỉ đến khi bấm nút đi xuống, em mới chợt nhớ ra là mình đã trót xem phim "the Eye", có cảnh cô gái nhìn thấy hồn ma treo cổ trong thang máy. Em đứng nép sát vào một góc, thầm hy vọng có ít người thì trọng lượng nhẹ và em sẽ được tiếp đất nhanh hơn mọi khi. Hàng thiên niên kỉ trôi qua. Khi tiếng "kính kong" tiếp theo vang lên, em thật sự thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng vài chú bảo vệ đang ngồi tán phét phía bên ngoài. Em lấy xe, nhanh chóng phóng về nhà. Về đến nơi, thấy bố em đang ngồi xem TV. Kênh HBO đang chiếu phim Unborn.