Monday, November 01, 2010
Áo xanh
Jan 21, 2010
Chiếc máy bay ầm ì cất cánh. Phía bên dưới, vùng ngoại ô thành phố chỉ còn là những đốm sáng rời rạc nằm thoi thóp trong bóng tối nặng dần. Trong khoang hành khách, đèn chiếu sáng được giảm cường độ sau lời thông báo của người tiếp viên trưởng khiến cho bầu không khí chật chội của những hàng ghế nêm kín người trở nên dịu bớt.
Chàng thanh niên trẻ tên Lam ở hàng ghế 25C khẽ cựa mình. Chiếc áo khoác da với hàng khuy cài ngay ngắn biến thành một lớp vỏ bọc ngột ngạt lỗi thời. Cảm giác về sự chênh lệch áp suất với bên ngoài đột ngột trở nên rõ rệt bằng sự gia tăng của hàng ngàn chiếc kim nhọn dệt bằng không khí xuyên thủng qua màng tai mảnh. Trong phút chốc Lam gờn gợn thấy dưới làn da đầu mỏng, từng khối lỏng huyết cầu đang rời bỏ những nếp xoắn não ngoằn ngoèo, xô dịch mỗi lúc một nhanh hơn về phía trái lồng ngực. Tựa như khi nó xuất hiện, trạng thái này đột ngột chấm dứt cùng với tiếng “ting” của đèn báo hiệu ổn định độ cao và ánh sáng được điều hòa trở lại choán đầy không gian. Khoang chứa được lấp kín dần bởi tiếng người bắt đầu cười nói rì rầm, tiếng thở ra nhẹ nhõm và tiếng lách cách bật khóa an toàn. Lam để mặc cho tất cả những âm thanh này dội ngược vào tâm trí mình một khoảng thời gian để làm quen với ánh sáng rồi khẽ khàng mở mắt.
Cạnh anh, người con gái mặc áo xanh vẫn chưa thôi nắm chặt tay vào thành tựa, hai mí mắt rộng khép hờ. Dư vị của sự căng thẳng mà lần cất cánh vừa rồi để lại có thể dễ dàng nhìn thấy qua cánh mũi xanh tái hơi phập phồng. Mớ tóc trước trán lòa xòa, khẽ lay động theo từng nhịp thở. Một chiếc hộp gỗ nhỏ sơn màu cũ kĩ để lơ đễnh trong lòng. Nhìn từ góc nghiêng này, khuôn mặt cô gái khiến Lam chợt nhớ đến một bộ phim Trung Quốc anh đã từng xem. Bộ phim mở đầu với cảnh quay một thiếu nữ dương hai cẳng tay gầy guộc úp chặt vào tai, quay mòng mòng giữa khu phố đổ nát ầm oàng tiếng máy kéo đổ sập những bức tường xanh rêu còn sót lại. Ý nghĩ này khiến khoảng trống trong lồng ngực Lam hơi đông lại. Cảm giác về cô gái mặc áo xanh bên cạnh bỗng chốc được nhúng màu quen thuộc, như hàng chục lần Lam đã xem đi xem lại bộ phim. Những suy tưởng miên man về cảnh quay yêu thích khiến Lam giật mình bừng tỉnh khi chiếc áo xanh chuyển động. Đôi mắt rộng màu xám tro soi chéo vào anh đầy thắc mắc. Nhận thấy dấu hỏi về sự khiếm nhã của mình trong đôi mắt ấy, Lam sửa lại tư thế ngồi, vờ như không để ý đến những giây phút lễnh loãng vừa qua.
Trong những chuyến đi, bao giờ Lam cũng tìm được cho mình một khoảng không gian im lặng sau những trang sách mà anh mang theo. Mùi giấy mới thơm tho luôn khiến anh cảm thấy an toàn. Lật giở từng trang sách, Lam không thể không nhận thấy rằng có một luồng sáng nào đó đang đốt cháy cái vật thể mà anh đang cầm trên tay. Luồng sáng ấy thơm mùi thiếu nữ, chiếu thẳng vào giữa trang sách, khiến những con chữ hoảng loạng nhảy nhót tứ tán. Các mạch máu nơi huyết quản anh căng dần. Ngón tay anh cố tìm sự bình tâm trong vô vọng, miết chặt một cách vô lý vào mép trang giấy mỏng tang. Một quyết định dứt khoát nhanh chóng được thực hiện, Lam xoay người hướng thẳng về chiếc áo xanh giờ đây đã ngay ngắn ở trục vuông góc với anh. Vẫn là đôi mắt rộng thênh thang không lay động nhìn về phía trước. Dưới thứ ánh sáng nhàn nhạt của khoang chứa, những đường nét trên khuôn mặt của cô gái hiện lên sắc cạnh, hệt như chiếc đầu tượng được trảm trổ một cách cầu kỳ. Tận dưới tầng đáy sâu của đôi mắt trên khuôn mặt ấy, sau một lớp sương mờ che phủ, Lam nhìn thấy một mặt hồ phẳng lặng. Vỏ bọc an toàn mà anh lưu giữ bấy lâu bị xé toạc bởi ánh nhìn xuyên thấu. Sự cô độc mà anh cất giấu dưới từng lớp bó cơ đang rỉ chảy ra ngoài. Từng chút một, rất chậm, nhưng không còn nằm trong tầm kiểm soát. Cảm giác chếnh choáng bất thần đổ ập xuống Lam, như thể có ai đó đã thọi cho anh một đòn chí mạng vào khoang ngực, rút đi hết tất cả sinh khí lưu giữ và nén đầy trở lại bằng sự bất an mơ hồ. Lam mấp máy môi định nói điều gì đó với cô gái nhưng không thể bật lên thành tiếng. Giống như trong những cơn mê chập chờn khi gần tỉnh giấc. Trong phút giây, Lam biết mình sắp hụt hơi.
Hồ như đã hết thích thú với trò chơi khám phá về những bí mật nơi Lam, chiếc áo xanh trở người xoay ra phía khung cửa sổ nhỏ xíu với mênh mang khoảng tối phía bên ngoài.
Chiếc máy bay vẫn lao vun vút đi trong không gian, để lại từng vùng không khí bị xáo trộn điên cuồng va đập vào nhau, tạo thành thứ âm thanh ầm ù khi dội ngược trở ngược vào thành vỏ. Hớp một ngụm nước nhỏ, Lam hài lòng khi người tiếp viên trưởng thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh. Chiếc áo xanh bên cạnh chìm trong trạng thái bất ổn như lần cất cánh ban đầu. Những ngón tay xanh trắng bám chặt, khuôn mặt lặng im và cánh mũi phập phồng. Cú tiếp đất khiến cho chiếc máy bay xốc lên một nhịp dài làm chiếc hộp gỗ nảy lên và lăn xuống dưới chân Lam. Như một phản xạ tự nhiên của người lịch sự, Lam cúi xuống nhặt cùng lúc với ánh mắt mở choàng và cái cúi người vươn tay về phía chiếc hộp của cô gái. Mùi thiếu nữ thơm dịu nhẹ, lan tỏa dần trong khoang hành khách với những tiếng người cười nói ầm ồ, tiếng thở ra nhẹ nhõm và tiếng lách cách bật khóa an toàn.
Ở khoảng cách gần nhất, hơi thở của họ chỉ cách nhau có 2 mi-li-mét. Sáu tiếng đồng hồ sau, cô gái rơi vào tình yêu với một người đàn ông khác. Tình yêu của cô gái mắt lé và chàng bác sĩ chân què.