Gió lùa qua hốc mắt
Jan 9, 2010
Chuyện là, một sáng ngày mùa đông nọ, ngồi lướt web và tình cờ thấy cái định nghĩa này:
"Hốc mắt là một hốc xương hình tháp, đỉnh hướng về phía sau, đáy mở rộng ra phía trước do xương sọ và các xương mặt cấu tạo nên".
Cứ giả vờ thôi, là trong hốc mắt có một mảnh sụn nhỏ tí, vẫn hàng ngày cần mẫn làm cái việc là che chắn khoảng trống giữa mắt và thế giới đầy ánh sáng bên ngoài. Cứ thế, ngày qua ngày. Rồi đến một hôm...
Thường thì cái cụm từ "rồi đến một hôm" dùng để dẫn đến một điều gí đó mang hơi hướm bất ngờ. Cá nhân tôi rất thích cụm từ này, vì tôi luôn thích những điều mới mẻ, cho dù nó có mang sắc thái thế nào đi chăng nữa. Nhưng mà thôi, đấy là một câu chuyện khác, tôi sẽ kể vào một ngày mùa đông khác. Có lẽ là một ngày nhiều nắng hơn.
Quay lại với cái mảnh sụn nhỏ chăm chỉ ở trên nhé
... Rồi đến một hôm, mảnh sụn đó quyết định rằng nó đã làm công việc đó đủ lâu rồi. Thế nên nó quyết định sẽ rơi ra khỏi cái hốc mắt và lên đường đi chu du thiên hạ. Từ đó mà câu chuyện về "cuộc phiêu lưu của sụn hốc mắt" ra đời. Đây, lại là một câu chuyện nữa, tôi sẽ kể vào một dịp khác. Một đêm mùa đông dài miên man với bóng tối và giá rét bao trùm chẳng hạn. Còn trong một sáng mùa đông như bao mùa đông khác thế này, tự nhiên tôi chỉ có ý thích nói về cái hốc mắt. Tất nhiên, một cái hốc mắt khi đã mất đi cái mảnh sụn bé tí ti kia.
Vốn dĩ, hốc mắt hoàn toàn yên ổn, cho đến khi cái mảnh sụn bé xíu kia rơi ra. Ấy là khi, những thằng gió lang thang tha hồ lùa qua hốc mắt. Từng luồng hơi lạnh cứ thốc vào cái khoảng khe hẹp ấy suốt ngày đêm, khiến hốc mắt không thể nhìn thấy gì từ cái thế giới đầy màu và âm thanh vui tươi bên ngoài. Thì ra, thiếu cái mảnh sụn nhỏ bé, mắt luôn phải nhắm lại. Để tránh cho gió không lùa qua hốc mắt.