Monday, November 01, 2010

28 ngày


Mar 25, 2010

28 ngày

An tự hỏi, 28 ngày thì có gì đặc biệt? Chẳng gì cả, ngoài việc An có cô bạn gái hôm nay cứ nằng nặc đòi An phải ngồi nghe về nỗi buồn 28. Thế nào là nỗi buồn 28? Nỗi buồn 28 là nỗi buồn 28. Nỗi buồn 28 là tiếng thở dài của một chân hơi dài tuổi đã thành 28 mà nụ cười đánh rơi mất ở tận cái thời 2 lần 8 mất rồi. An nghĩ, nụ cười của Lam bị đánh rơi ở khoảng đâu đó giữa tháng năm.

Tháng năm. Nghe như thể tháng năm cuộc đời. Nghe như thể là xa xôi lắm. Thảng hoặc trong những giây phút xa xôi, An thấy mình như phím Space trên bàn phím máy tính. Người ta hay dùng đến phím Space để tạo ra những khoảng trống dễ thở giữa những con chữ tuồng như vô cảm. Và chỉ có Lam biết hình thù của cái khoảng trống đó trên màn hình mà thôi. Lam thì giống với phím Escape hơn. Chỉ việc ấn nút là thoát ra được, chỉ việc ấn nút đã thành tự do. E s-c-a-p-e & S-p-a-c-e. Sự sắp đặt lại gần như hoàn hảo của những con chữ. Dù sao thì cũng đều là những nút phím cho ra các ký tự vô hình.

Có đôi khi An ước mình có cái áo khoác vô hình. Nghĩa là cứ khoác lên người thì An sẽ biến mất. Rất nhiều lúc trong cuộc sống An muốn mình được biến mất. Như khi ngồi nghe về nỗi buồn 28, như khi nghĩ về việc 28 ngày nữa, Lam sẽ ra đi.

Liệu lời nói đã ra đi có lấy lại được không?

-----------

27 ngày

An thức dậy khi tiếng chuông báo thức đổ dồn. Chiếc đồng hồ quên mất rằng hôm nay là ngày CN. Lam có rất nhiều chiếc đồng hồ làm việc cả vào ngày CN. Lam hay phàn nàn chiếc đồng hồ không hiểu rằng Lam chỉ thích nó làm việc từ thứ 2 đến thứ 6 mà thôi. An hiểu, Lam không có nổi một chiếc đồng hồ biết nghỉ ngơi vào ngày CN, dù rằng nếu đem trưng bày những chiếc đồng hồ mà Lam có, chắc sẽ cần đến cả một gian hàng ở tầng 1 Vincom.

Những gian hàng ở tầng 1 Vincom hay có các cô gái mặc váy ngắn bó sát cặp giò trắng muốt, nhìn mông lung ra dòng người đi lại ngắm nghía phía trước tủ kính sáng loáng bày biện đủ thứ đẹp đẽ. Lam bảo, một cô gái chân dài đứng bên cạnh những tủ kính trong gian hàng đồng hồ là một hình ảnh đẹp. Như thể cô ấy đang đứng canh giữ thời gian. Như thể chỉ cần Lam muốn, cô ấy sẽ lấy ra một chiếc đồng hồ từ tủ kính và đem bán cho Lam rất nhiều những ngày đã qua. An chỉ thấy một cô gái chân dài thì đứng đâu cũng đẹp. An chỉ thấy rất nhiều ngày CN trong cuộc đời mình đã trôi qua bên ly cà fê.

Lam bảo, An như kẻ tha hương, cứ lang thang hoài trong những quán cà fê. An không thích cà fê. An đơn giản chỉ thích cái cảm giác như trong bài hát gì mà “sáng nay cà fê một mình, Sài Gòn chợt mưa chợt mưa”. Thật ra khi đi uống cà fê người ta nên đi nhiều mình. Cà fê nhiều mình khiến người ta mong muốn được trở về. Cà fê một mình chỉ cho người ta cảm giác muốn ra đi. An nhớ trong truyện Kitchen có đoạn nữ nhân vật chính ngồi trên một con tàu và nghĩ rằng mình có thể ngồi thế này và đi mãi. Nhưng cuối cùng thì vẫn quay về, bởi vì cô không chỉ có một mình. Hai người người trở lên đã là nhiều mình rồi. Nhiều mình bao giờ cũng khiến đôi chân ngần ngại bước đi.

27 ngày nữa, biết Lam có ngại ngần khi cất bước ra đi.

----------

26 ngày

Hà nội mùa này đầy nắng. Nắng thừa thãi đến mức chỉ cần giơ tay ra là An có thể vốc từng vốc, gỡ cho hết rối và bện lại thành những búi to. Vào những ngày thu hanh hao, An sẽ đem nắng ra phơi cho đượm gió, như thể trong bài thơ gì mà ”Chả bao giờ thấy nàng cười. Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên”. Trong những ngày xa xưa, An có thói quen treo nắng lên kín đầy gian gác bếp. Trong những ngày xa xưa, An luôn lo sợ vì mình không giấu đủ nắng để dùng trong những ngày đông giá rét tràn về.

Lam ghét nắng. Lam vẫn thường bảo cái nắng thiêu đốt của thành thị làm mắt Lam nhức nhối, làm da thịt Lam co rút và teo tóp lại. Khi nghĩ đến Lam, đến nắng, An hay liên tưởng đến một nhân vật trong truyện ngắn An đọc đâu đó trên mạng; một nhân vật kỳ quái với cái sáng kiến dìm chết mặt trời trong thau nước lạnh được pha trộn bởi đủ thứ hỗn hợp thuốc độc. Lam chẳng bao giờ đầu độc nắng. Lam chỉ thường bỏ ra đi cùng với gió mà thôi.

Hà nội mùa này không có gió. Muốn có gió, chỉ có đi về phía biển. Rất nhiều người xung quanh An đang lên kế hoạch cho một chuyến đi biển. Rất nhiều người xung quanh An đang lên kế hoạch để đi tìm chút gió mát cho cuộc đời mình. An vẫn thường ngồi đọc sách mỗi chiều ở biển. Rất nhiều buổi chiều trong cuộc đời An đã trôi qua khi ánh hoàng hôn trên biển cuối cùng cũng tắt lịm dần. Nơi An ngồi biển không có sóng. Nơi An ngồi biển chỉ có những đợt gió mát hiền hòa. Đã từ lâu, An trở thành khách quen của quán cà fê tên BIỂN. Như biển trong một bài hát xưa cũ “Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về”. Biển vẫn nằm thờ ơ nơi cuối ngõ, như thể cuộc đời ngoài kia đã quên mất biển và cũng như thể biển đã lạc giữa dòng đời.
Tháng trước ông chủ quán vừa bỏ đi những chiếc quạt cây cũ kỹ để lên đời bằng chiếc điều hòa Toshiba. Mới coóng.

Đài vừa báo có đợt áp thấp nhiệt đới tràn về. Đêm nay, chắc Lam sẽ đến được nơi nào đó có biển. Lam có lần hỏi, tại sao đã từ lâu rồi, An thôi không còn ngồi bện nắng nữa. Rất lâu sau này, có lẽ là vào một ngày đầy gió, An sẽ nói với Lam biết rằng, "ngày Lam đến, là An đã thôi không còn cần đến nắng vào những ngày đông giá rét nữa rồi".