Monday, November 01, 2010

Phòng tranh



Căn phòng rộng với ánh sáng êm dịu lấp đầy. Trừ mặt trước với cửa kính rộng cỡ năm người lớn xếp hàng, ba mặt còn lại đều được sơn trắng. Trên tường, người ta treo cách quãng những bức vẽ phong cảnh với chất liệu sơn dầu quen thuộc. Chính giữa căn phòng là một cột trụ hình vuông, được dựng nên bởi bốn bức tranh khổ lớn vẽ đám dây leo uốn lượn kỳ quái, quấn thành nhiều vòng quanh những con mắt được tô đậm một màu lá cây xanh thẫm với tròng đen mở lớn, nhìn thẳng về phía trước. Một chiếc bàn mặt kính với khung sắt giản tiện kê gọn gàng trong góc trái, nơi từ đây có một cánh cửa gỗ nhỏ sơn trắng, dẫn ra xưởng tranh phía sau của gallery.



Căn phòng được lấp đầy bởi những con người dịch chuyển với tốc độ đều đều. Cô gái mặc bộ vét xám lịch thiệp tên Hân không ngừng tươi cười giới thiệu với khách xem về chất liệu các bức tranh, đồng thời đưa ra những gợi ý phối cảnh đầy hiểu biết cho ngôi nhà của họ. Những cái gật đầu hài lòng về nội dung của bức vẽ. Những mức giá được đưa ra. Một vài bức tranh được gỡ xuống để chuyển đi, tạo thành những khoảng trống trên tường mà không lâu sau đó sẽ được lấp đầy trở lại bằng một tác phẩm khác. Bộ sưu tập đang được bán đi một cách tốt đẹp, tiền hoa hồng theo thỏa thuận đang vô hình dầy lên trong chiếc túi xách nhỏ của Hân. Hai mươi tư tuổi, tốt nghiệp đại học mỹ thuật, sau hai năm ra trường đã được quản lý một phòng tranh có tên tuổi trong thành phố, mọi việc dường như đang diễn ra rất thuận lợi. Hân có con mắt nghệ thuật sắc sảo, khiếu sử dụng ngôn từ linh hoạt cùng khuôn mặt xinh xắn khiến cho không ít lần cô giới thiệu và bán đi được những bộ tranh của họa sĩ chưa có danh tiếng. Cô luôn biết cách tìm ra được những tài năng vẫn còn ẩn náu và thuyết phục họ về làm việc cho xưởng tranh của gallery. Những anh chàng sinh viên hoặc vẫn đang theo học, hoặc mới tốt nghiệp ra trường, tràn đầy nguồn năng lực sáng tạo với khát khao thể hiện mình được đặt lên trên vấn đề tiền bạc. Họ có một thời gian biểu làm việc khá thoải mái, đến và đi khỏi xưởng vẽ phía sau gallery lặng lẽ tùy thuộc vào cảm hứng. Có những khi xưởng vẽ chong đèn suốt đêm. Nhưng những yêu cầu Hân đưa ra về số lượng và chất lượng của bức vẽ luôn được đảm bảo, cùng với đó là khoản thù lao đủ để cuộc sống sinh viên được đầy đủ tiện nghi.



Đúng 7h, gallery đóng cửa. Nơi chiếc bàn mặt kính góc trái căn phòng, khuôn mặt xinh xắn của Hân lấp ló sau màn hình máy tính Apple đời mới. Cô đang ngồi nhập lại số liệu các bức tranh được bán đi trong ngày. Những con số khả quan, hứa hẹn về một gallery của riêng mình trong một tương lai không xa. Khoảng 7h30, Lâm sẽ đánh xe qua đón cô và họ cùng đi ăn tối. Mới ngoài 30 nhưng Lâm có được vẻ đĩnh đạc của một người đàn ông từng trải và thành công trong sự nghiệp. Có không ít các cô gái theo đuổi nhưng Lâm đã chọn Hân, nhờ một lần tình cờ họ gặp nhau tại buổi ra mắt triển lãm tranh của một người bạn học, một họa sĩ tên tuổi mà Hân được chọn làm đại diện. Là những người thực tế và biết rõ đối phương, họ không chơi bài vòng vo với những hẹn hò. Chỉ 2 tháng sau lần đi ăn tối đầu tiên, Hân dọn về ở chung cùng Lâm trong căn hộ chung cư tiện nghi nơi phía tây ngoại ô thành phố. Công việc bận rộn khiến cô thường xuyên về muộn. Lâm điềm tĩnh và chẳng mấy khi phàn nàn. Cuộc sống cứ thế trôi đi, như sự thể chẳng cần phải thay đổi. Nhưng giờ đây cơ hội để Hân có thể tự mở phòng tranh của riêng mình sắp đến gần, và họ bắt đầu nghĩ đến một tương lai ổn định hơn. Viễn cảnh với một đám cưới sang trọng xuất hiện đâu đó trong những mẩu đối thoại giữa hai người.



Khuya. Bầu trời sẫm xanh treo lơ lửng vài mảnh sao chiếu sáng lờ mờ. Trên con đường cao tốc phía dưới chung cư, từng vệt đèn xe nuối đuôi nhau không ngừng chuyển động, hệt như những cái bóng mất ngủ lờ đờ trôi. Thảng hoặc, đâu đó cất lên tiếng mèo kêu ghê rợn, kéo theo những âm thanh hỗn loạn của sự cấu xé vật lộn, rồi sau đó tất cả lại rơi vào im lặng, trả lại sự yên bình cho màn đêm đang bao trùm lên thành phố. Tiếng chốt mở cửa vang lên khe khẽ khiến Hân cựa mình tỉnh giấc. Chiếc gối bên cạnh bỏ không, vẫn còn ấm hơi người nằm. Bóng Lâm xanh tái ngoài balcon, đốm sáng của đầu điếu thuốc lập lòe như con đom đóm đi lạc trong đêm. Dạo gần đây Lâm thường xuyên mất ngủ. Hân lờ mờ nhận thấy sự bất an trong giọng nói Lâm khi đề cập đến tương lai của họ. Anh đề nghị Hân dành nhiều thời gian hơn cho hai người và dự định thu xếp một chuyến đi nghỉ xa. Công việc với bộ sưu tập mới gần như đã hoàn thành, Hân đồng ý đê Lâm đặt vé bay đến một thành phố biển. Chỉ còn một mối bận tâm duy nhất mà Hân cần phải thu xếp cho ổn thỏa trước khi tạm rời bỏ chuỗi công việc bận rộn. Cuộc triển lãm tranh cho anh chàng họa sĩ trẻ đầy tài năng của xưởng vẽ đang đến gần nhưng chủ nhân của những bức vẽ đột nhiên biến mất. Những nỗ lực liên lạc của Hân gần như rơi vào tuyệt vọng.



21 tuổi, Phan là sinh viên mỹ thuật vừa tốt nghiệp ra trường. Nhờ có Hân, một vài bộ tranh của Phan đã được giới thiệu thành công. Giờ đây, họ đang phối hợp để chuẩn bị cho ra mắt một bộ sưu tập mới. Trong số những cộng tác viên của xưởng tranh, Phan là người ít nói, hầu như xa cách với mọi người xung quanh. Chỉ có duy nhất Hân là người tiếp cận được với chàng thanh niên trẻ này. Họ có chung quan điểm về nghệ thuật nên công việc được trao đổi một cách dễ dàng. Những yêu cầu mà Hân đưa ra luôn được Phan thực hiện một cách hoàn hảo. Nhờ những mẩu đối thoại rời rạc với Phan trong những lần họ ở lại gallery muộn, Hân biết được Phan có rất ít bạn bè với một cuộc sống sinh viên bình lặng. Chưa từng ngỏ lời yêu một cô gái nào, Phan sống khép mình trong căn phòng nhỏ của người họ hàng cho ở nhờ. Ký ức giống nhau về tuổi thơ vất vả khiến giữa Hân và Phan dần đan lên một mối cảm thông nhẹ nhàng. Họ gần gũi theo một cách đặc biệt, với những quan hệ cá nhân không cần giấu giếm. Dạo gần đây Hân nhận thấy Phan gầy đi nhiều, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi xen lẫn thảng thốt chìm sâu. Một tối, Hân bắt gặp dáng Phan ngồi tĩnh lặng trước khung tranh trống rỗng, bên tách cà phê đã cạn còn loang lổ vệt nâu nhạt nơi đáy cốc. Hệt như một bức tranh tĩnh vật đượm sắc xám tro. Đáp lại những câu hỏi lo lắng của người quản lý gallery, Phan lơ đãng đưa mắt nhìn vào một điểm vô định nào đó phía trên chóp đỉnh đầu của Hân, nhẹ nhàng cho biết mình vẫn ổn và nhắc cô nên dành nhiều thời gian hơn cho người bạn trai cùng chuyến đi nghỉ dài sắp tới.



Hân thoáng buồn rầu khi nghĩ đến hai người đàn ông gần gũi với mình, họ hầu như luôn có sự nghi kỵ và đề phòng lẫn nhau. Ngay từ đầu Lâm đã bày tỏ thái độ không thiện cảm với Phan. Lâm vẫn nhắc về sự bất an mơ hồ bao trùm lấy người họa sĩ trẻ, cho rằng đó là một trạng thái nguy hiểm rất dễ lây nhiễm nếu Hân cứ tiếp xúc ngày này qua ngày khác. Còn Phan thì nhìn thấy ở Lâm một đôi mắt lọc lõi xuyên thấu, nhăm nhe xé toạc vỏ bọc của người đối diện khiến họ luôn phải canh chừng. Trừ một vài lần tổ chức tiệc tranh mà Hân đứng ra chủ trì, Phan và Lâm dường như không bao giờ muốn giáp mặt với nhau. Những khi Hân phải ở lại xưởng tranh muộn, Lâm kiên nhẫn ngồi trong ô tô phía bên ngoài chờ đợi. Một đôi lần khi Hân nhờ chở về căn hộ chung cư, Phan luôn từ chối lời mời lên chơi, chỉ tỏ ra lơ đãng và hờ hững ngước mắt nhìn theo bóng Hân bốc dần lên cao theo tháng máy rồi phóng xe lao vút đi. Một cách tế nhị, trong những câu chuyện với Hân, họ rất tránh các chủ đề chạm đến người kia, để cho cô khỏi vướng phải sự khó xử không cần thiết. Có lần, Hân đã chủ động tổ chức cuộc hẹn giới thiệu cho Phan một người bạn gái với sự góp mặt của cả Lâm. Khoảnh khắc bất ngờ giáp mặt nhau trong bữa ăn, cả hai người đều ném về phía Hân ánh nhìn thảng thốt, giận dữ xen lẫn buồn rầu. Bữa ăn diễn ra gượng gạo. Suốt buổi Lâm chìm trong những suy nghĩ tĩnh lặng. Ngược lại, Phan sốt sắng một cách thái quá với việc tìm kiếm những sở thích chung giữa anh và người bạn gái của Hân. Đó là lần duy nhất kể từ ngày quen nhau, Lâm nổi cáu. Cuộc cãi vã diễn ra trong căn hộ chung cư. Sau hôm đó, mọi việc tiếp tục trôi đi bình lặng. Nhưng dường như, phía bên dưới lớp mặt yên ổn kia, Hân lờ mờ nhận thấy mọi thứ bắt đầu thay đổi.



5 ngày trước kỳ nghỉ. Vẫn không có tin tức gì từ Phan. Dường như bằng cách nào đó, chàng thanh niên đã tan lẫn vào không khí. Mọi nỗ lực liên lạc đều không có tín hiệu trả lời. Người họ hàng cho biết Phan đã dọn ra ỏ ngoài đi từ nửa năm nay. Bằng tất cả sự khéo léo và kinh nghiệm của mình, Hân thu xếp ổn thỏa sự thế chỗ cho một bộ sưu tập khác. Lâm không mảy may bận tâm khi Hân đề cập đến khó khăn mà Phan để lại, cũng chẳng tỏ ý phàn nàn khi phải đợi đến quá nửa khuya để đón Hân về từ gallery. Chỉ có những đốm sáng đầu mẩu thuốc lá cháy trên tay anh nhiều hơn. Đôi mắt ngày một thẫm sâu, trầm lặng. Có đôi khi, nửa đêm tỉnh giấc, nhìn bóng Lâm bên ngoài balcon, Hân đã thoáng giật mình khi thấy anh ngày càng giống một bức tượng được đẽo gọt kỳ công. Khoang bụng của Hân thoáng quặn lên đau buốt. Cảm giác xa cách vô hình giữa cô và Lâm dạo gần đây ngày một trở nên rõ rệt. Hồ như mối quan hệ này đang bị bóng tối dần nuốt chửng. Chậm rãi, nhưng không thể cưỡng lại được. Đã có lúc thử nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của người yêu, Hân cố tìm kiếm một bóng dáng khác thay cho lời giải đáp. Không gì cả. Đôi mắt rộng ấm lên chân thành, trấn an những hoài nghi.



Chiều muộn. Hân vội vã đón chiếc taxi về chung cư để cùng Lâm kịp ra sân bay. Đề nghị tài xế hạ thấp cửa kính, Hân để mặc cho những làn gió ngược chiều thổi thốc vào mặt mình. Những làn gió mang đầy hơi nước. Đài báo sắp có cơn bão tràn về. Dự cảm lo âu mơ hồ xuất hiện. Cuộc sống đang trôi đi với những màu sắc dần trở nên quen thuộc. Vì đâu mối quan hệ của cô với Lâm ngày càng nhuốm màu lo âu? Dòng suy nghĩ miên man bị cắt đứt bởi tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Là Phan. Sự im lặng xen lẫn giận dữ. Cảm giác tủi thân dâng trào. Từ đầu dây bên kia, tiếng Phan cất lên khó nhọc. Lời xin lỗi. Miền Nam. Thành phố mới. Công việc hứa hẹn tương lai sáng lạn. Những mẩu thông tin lướt qua tai Hân. Rời rạc như rơi rớt từ đâu đó vọng về. Giọng nói của Phan dần lùi xa: “Suy cho cùng, khi còn trẻ, người ta vẫn còn cơ hội để được sống thành thật với chính mình, phải không Hân?”



Căn phòng im ắng, dáng Lâm ngồi bất động bên mép giường. Valy xám tro nằm ngay ngắn trên sàn nhà bằng gỗ. Trong Hân tràn ngập nỗi bất an. Chỉ khi bước lại gần và đưa tay chạm khuôn mặt của người yêu, Hân mới hoảng hốt nhận ra rằng, hai hốc mắt trũng sâu nhiều đêm mất ngủ của Lâm ngập tràn nước. Mọi vật như biến hình, đảo lộn và xoáy tung trước mắt. Lâm đỡ Hân ngồi tựa vào thành giường, đưa tay lấy ra từ túi áo một chiếc bưu thiếp hình những khối tĩnh vật nhiều màu. Dòng chữ của Phan hiện lên run rẩy.



“Hân là một cô gái tốt. Cô ấy xứng đáng được nhiều hơn thế này, đúng không Lâm? Hãy để cho cô ấy được biết sự thật về mối quan hệ của hai chúng ta, cô ấy biết sẽ phải làm gì. Suy cho cùng, được sống thành thật với bản thân, với người mình yêu luôn là một điều hạnh phúc, phải không?”



Không nhớ bằng cách nào Hân đã để cho Phan rời khỏi căn hộ chung cư. Dáng Phan kéo lê chiếc valy xám tro dần khuất vào trong bóng tối. Phía ngoài kia, cơn bão đang bắt đầu thật sự tràn về.