Monday, November 01, 2010
29 ngày
Mar 25, 2010
29
Ngày còn bé, An thích đọc truyện tranh. Trong truyện tranh hay có các anh hùng tài giỏi giải cứu thế giới. Mà thế giới thì hay lâm vào nguy khó lắm. Nhưng thế giới thật ra sẽ chẳng bao giờ có ngày tận thế cả vì ở bất kỳ thời đại nào cũng sẽ có những anh Tu-xe-đô mặt nạ áo choàng phấp phới thoắt ẩn thoắt hiện hiện dưới thứ ánh sáng ma mị để giải cứu bạn Thủy thủ mặt trăng. Thủy thủy mặt trăng thì luôn luôn xinh đẹp. Hồi bé, An thấy Lam hay ước mình được như thủy thủ mặt trăng. Hồi còn bé, bạn gái nào mà chẳng thích mình được như thủy thủ mặt trăng. Bạn thủy thủ mặt trăng mà lớn bằng một nửa Lam hiện giờ thì sẽ được gọi là người đẹp, là chân dài. Mà chân dài, thì nhất định sẽ có đại gia đi cùng. Như đại gia cưỡi Lexus, xài Vertu vẫn đón đưa Lam mỗi chiều. An nghĩ, có bao giờ mình muốn ngồi trên chiếc Lexus và tí toáy bấm Vertu.
Thật ra, chỉ cần dắt cái xe cà tàng đạp một vòng Lương Văn Can, thế nào lúc về túi An cũng có vài cái Vertu, và biết đâu đấy, có thể là cả vài cái Lexus có in dòng chữ made in china nhỏ xíu dưới gầm xe. Phố Lương Văn Can là cả niềm mơ ước của An từ ngày còn bé. Mà ngày còn bé thì phố Lương Văn Can là niềm mơ ước của ối đứa thò lò mũi xanh bắn bi ném lon vỉa hè như An. Chỉ có Lam là chẳng bao giờ có niềm mơ ước đó. Nhà Lam là cả phố Lương Văn Can. Hai mươi mấy năm là biết bao nhiêu lần An dắt chiếc xe cà tàng đạp một vòng con phố ấy. Hai mươi mấy năm là biết bao nhiêu chiếc Lexus và Vertu đi qua cuộc đời Lam?
Bước đi trong cuộc sống, có đôi khi người ta bắt gặp những phép tính không có lời giải đáp. Hai mươi mấy năm là những phép cộng số lần An dắt chiếc xe cà tàng đạp một vòng để đi tìm chiếc đồng hồ màu nhiệm. An rất muốn ngồi Lexus, và xài Vertu. Nhưng An nghĩ kỹ rồi, An chỉ nên tìm được chiếc đồng hồ nước vào thoải mái, có mặt trắng và dây đeo màu đỏ đun mang về cho Lam. Như thể làm vậy là Lam sẽ đồng ý trả lại cho An một câu nói cũ kỹ. Như thể làm vậy An sẽ lấy lại được lời đã nói ra.
Hồi còn bé An từng nghe ai đó bảo lời đã nói ra như mũi tên lao vút đi từ cánh cung cong. Có cố gắng đến mấy cũng thật là khó để đuổi theo kịp mà lấy lại. Lam tin là như thế. Lam khiến An cũng tin là như thế. Thế nhưng An không tin là mình thôi không còn muốn nhìn thấy cái dáng gầy gò khẳng khiu của Lam vào những chiều chạng vạng nữa. Vào những chiều chạng vạng An hay bắt gặp Lam bên điếu thuốc Tatiana vị chocolate thơm ngọt ngọt. Lam từ lâu đã quen với những điều dịu ngọt. An thì chỉ hay mang đến cho Lam những điều có vị ra đi. Lam sẽ đi sau 29 ngày nữa. Đi đâu, An không biết. Thật ra, An cũng chẳng muốn biết. An chỉ cần biết làm cách nào để tìm được chiếc đồng hồ mặt trắng và có dây đeo màu đỏ. Thật ra, An chỉ muốn có ai đó đi ngang qua đây chỉ cho An biết cách để lấy lại lời đã nói ra.